Tạp Đồ

Chương 295: Nghiệp vụ thuần thục


Ba Cách Nội Nhĩ đối với địa lý liên bang hiển nhiên cực kỳ quen thuộc:

- Ông chủ, có vài con đường. Bất quá…

Hắn đột nhiên nhìn đám người phía sau nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:

- Chỉ sợ sẽ có người của liên bang tổng hợp học phủ theo dõi, ta đã phát hiện vài tên.

- Ngươi có biện pháp gì không?

Trần Mộ đối với vấn đề này thúc thủ vô sách nên hỏi ngược lại.

Quả nhiên, Ba Cách Nội Nhĩ ưỡn ngực, hắc hắc cười nói:

- Ông chủ, kì thật không khó. Muốn cắt đuôi những tên này, có vài loại biện pháp. Một cách là đem bọn họ giết đi, việc này nếu không bất đắc dĩ tốt nhất đừng dùng, vì sẽ trở mặt với liên bang tổng hợp học phủ. Cách khác chính là gây nhiễu để cho bọn họ làm ra phán đoán sai lầm. Nhưng cũng không tốt, người của chúng ta quá đông, rất dễ phát hiện. Nếu như chúng ta muốn tiếp tục đi tới, chỉ có thể không ngừng chuyển xe, với thực lực của liên bang tổng hợp học phủ vẫn dễ dàng tra ra chúng ta. Không bằng ta để cho bọn họ tự động buông tha.

- Ủa, vậy làm thế nào?

- Từ chỗ chúng ta hiện tại trực tiếp tiến vào thôn quê. Ta biết một con đường nhỏ, do đám buôn lậu vạch ra, trên đường dã thú cũng không quá hung mãnh. Đường buôn lậu này rất dài, ven đường có rất nhiều trụ sở thôn quê, nơi này hoạt động rất nhiều tạp tu không thuộc về bất cứ thế lực nào. Bọn họ được xưng là rừng cây tạp tu, bình thường trú ngụ tại thôn quê trụ sở, sắn bắt dã thú tìm kiếm nguyên liệu bán lấy tiền, mà nếu như gặp phải tạp tu đơn độc, bọn họ sẽ trở thành cướp cạn. Coi như là một đội ngũ tạp tu nhỏ, đám bang nhân của ta cũng có thể xử lý được.

Trần Mộ ngạc nhiên nói:

- Vậy họ không phải là thổ phỉ sao?

Ba Cách Nội Nhĩ cười ha ha:

- Bọn họ chính là thổ phỉ, tại thôn quê, giết một người thật sự rất dễ dàng. Hơn nữa không ai quản, không ai tra, mà có tra cũng không được cái gì. Thôn quê là thiên đường tội phạm a, bọn người kia, phân nửa nghề nghiệp là tội phạm. Ông chủ yên tâm, người của chúng ta nhiều, bọn họ tất nhiên không dám lộn xộn. Nhưng phía sau chúng ta bọn bám đuôi sẽ bi thảm. Những người đó không cần biết ai là lục đại, hắc hắc, hơn nữa, tất cả mọi người biết, tạp tu của lục đại trên người nước luộc đều béo a.

Ba Cách Nội Nhĩ âm hiểm cười.

Trần Mộ suy nghĩ một chút. Liền hiểu được đó là một biện pháp không tồi. Hơn nữa bốn trăm tạp tu, chưa trải qua chiến đấu, cũng có thể nhân cơ hội này thực chiến rèn luyện một phen.

Đã có quyết định, mọi người lập tức hành động. Bọn họ đi tới một cửa hàng, mua sắm một ít vật dụng để tiến vào rừng cây. Trần Mộ lúc này mới phát hiện Ba Cách Nội Nhĩ cũng là một chuyên gia, có lẽ kinh nghiệm sinh tồn của hắn trong rừng cây không phong phú như Duy A, nhưng hắn hiểu biết hơn Duy A về công cụ cần thiết, hắn mua một đống công cụ kì lạ. Trần Mộ chưa bao giờ nghe hay nhìn thấy.

Mua đồ xong bọn họ lập tức tiến vào thôn quê.

Lúc này đội ngũ bọn họ đã khác xa lúc trước. Đi chính giữa đội hình là năm toa xe vận chuyển, chuyên chở lương thực cùng một ít dược phẩm. Trong chớp mắt, đơn vị đội ngũ liền biến mất ở trong rừng.

………

Bốp! một tiếng đập muỗi vang lên lòng bàn tay gã tạp tu bị đốt hiện ra một vết máu đỏ sẫm như nhắc hắn đã bị mất bao nhiêu máu tươi.

- Đáng chết, Bọn người này điên rồi sao? Hướng thôn quê mà đi?

Một tạp tu oán hận nói:

- Ta hiện tại mới biết được, chỉ có người ngu mới vào rừng cây. Thật không biết bọn người kia ăn phải cái gì mà sai lầm như vậy!

Hắn đầy bụng oán khí, ngay khi bọn họ bám theo đội ngũ này. Thì đội hình nọ đột nhiên liền từ thành Cáp môn đức tiến vào thôn quê. Tình huống này ngoài mọi người dự liệu, bọn họ chỉ còn cách vừa cấp báo lên trên vừa theo sát sau đó.

Mấy người này là thủ hạ vòng ngoài của liên bang tổng hợp học phủ, ngày thường quen theo dõi đeo bám trong thành thị, cơ bản không có ra tới thôn quê. Lúc này vì sợ mất dấu, bọn họ chỉ có kiên trì đến cùng bám theo tiến vào thôn quê.

Vừa tiến vào thôn quê. Bọn họ mới hiểu được, cái gì gọi là ác mộng.

Đầu tiên là muỗi cỏ. Còn lợi hại hơn cả bất cứ tạp tu nào, chúng nó có thể hút máu cách một lớp quần áo. Còn có sên vàng, loại sinh vật này một khi tiếp xúc da tay, sẽ liều mạng chui vào trong thịt hút máu, mà không bị phát hiện.

Dưới chân cũng nguy cơ tứ phía: Phô khô diệp, nhìn qua giống như một ao đầm phủ đầy lá khô. Và những loài rắn nhỏ như ngón tay, linh hoạt vô cùng. lại kịch độc.Còn nếu như giẫm trúng sào huyệt đám kiến khô dưới bụi cây. Chắc chắn một hồi tai nạn sẽ bắt đầu......

Lồng năng lượng thật ra có thể giải quyết rất nhiều việc, nhưng vấn đề là năng lượng tạp bọn họ mang theo không đủ để cho bọn họ duy trì lồng năng lượng. Một khi năng lượng hao hết, bọn họ chỉ có một con đường chết.

- Đừng oán giận nữa, cấp trên đã phái người quen thuộc rừng cây đuổi theo, phỏng chừng không tối nay thì ngày mai sẽ vượt qua chúng ta. Nhiệm vụ chấm dứt chúng ta lập tức có thể trở về. Cấp trên xuống tử mệnh, vô luận như thế nào, cũng không để mất dấu.

Một tạp tu cau mày nhắc nhở đồng bạn. Hắn cũng không ngờ nhiệm vụ khó giải quyết như thế, trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất an.

Nhữ Thu cẩn trọng giẫm lên một cành khô, nhìn quanh tràn ngập tò mò. lần đầu tiên nàng tiến vào thôn quê, trước nàng vẫn nghe nói nơi đây nguy hiểm cỡ nào, nhưng hiện tại phát hiện, tựa hồ cũng không quá kinh khủng như trong tưởng tượng.

Trái ngược lại, cây cối xanh biếc không dễ thấy trong thành thị. Thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, tựa như một khúc nhạc vui, dã thú tràn ngập thiên nhiên rộng lớn. Tùy ý còn có thể thấy được hoa cỏ rực rỡ, còn có các loại quả dại không tên, làm cho nàng trợn to con mắt tò mò.

Cùng nàng giống nhau, Tô Lưu Triệt Nhu cũng là lần đầu tiên vào rừng cây, thần thái lúc này cũng tò mò vạn phần. Chỉ là nàng khắc chế rất nhiều nếu so với Nhữ Thu, cẩn thận bám sát Lô Tiểu Như.

Đi bên ngoài là những tạp tu trên cổ tay độ nghi đều phát sáng.

Bọn họ đều sử dụng một loại tạp phiến tên là khu trùng tạp. Khu trùng tạp không có lực sát thương, nhưng nó có thể phóng thích một loại sóng âm, có tác dụng khu đuổi mãnh liệt đối với côn trùng và rắn.

Tạp tu có kinh nghiệm khi tiến vào rừng cây đều mang theo khu trùng tạp, nó hoa năng lượng rất ít, có thể sử dụng một thời gian dài.

Mà đi trước là một tạp tu điều khiển một màn hình khá lớn giữa không trung, có nhiều con số không ngừng hiện lên, hơn nữa màn hình này thủy chung cùng tạp tu kia bảo trì khoảng cách cố định. Từ ngoài nhìn vào màn hình này vẫn đi trước vị tạp tu này.

Hắn đang sử dụng trắc khí tạp, nó có thể kiểm tra nồng độ hơi độc trong không khí, đưa ra các tham số ảnh hưởng đối với cơ thể người. Một khi vượt qua điểm tới hạn, nó sẽ phát ra cảnh báo.

Loại tạp phiến này hết sức kì lạ, người sử dụng nhiều nhất không phải là chiến đấu tạp tu, mà là tạp tu chuyên dò xét quặng mỏ.

Nhưng khi dùng tại rừng cây, hiệu quả cũng cực kì xuất sắc. Trong rừng cây ngoại trừ những dã thú đáng sợ, còn có độc chướng vô hình vô tính, một khi hít vào, có thể chết ngay lập tức. Đặc biệt khi tiến vào rừng cây xa lạ, tác dụng của trắc khí tạp là không thể thay thế.

Ba Cách Nội Nhĩ ứng dụng tầng tầng lớp lớp tạp phiến làm cho Trần Mộ vô cùng kinh ngạc. Hắn thật không ngờ, nguyên lai còn có nhiều phụ trợ tạp phiến có thể sử dụng như vậy. Những tạp phiến này, có thể giúp cho tạp tu trong rừng cây sinh tồn rất cao.

Thấy Ba Cách Nội Nhĩ rất quen thuộc, Trần Mộ liên tưởng đến lời hắn kể vể tạp tu rừng cây, Trần Mộ đoán chừng Ba Cách Nội Nhĩ đã từng đi qua lối này.

Cùng Trần Mộ ý nghĩ này còn có Hề Bình, nhưng quả thật ba kiện dụng cụ hắn mua dù không có nội dung kỹ thuật quá cao, nhưng vận dụng thích đáng, là những tạp giới cực kỳ hữu hiệu.

Dù là khu trùng tạp hay trắc khí tạp, còn có ngưng thủy khí, giá cả đều hết sức rẻ tiền, nhưng tác dụng vượt xa giá trị.

Đột nhiên, một gã tạp tu tiến lại báo cáo:

- Ông chủ, chúng ta phát hiện bọn theo dõi, có bảy người, bọn họ tựa hồ tình trạng cũng không tốt.

Đem mấy tên này giải quyết! Trần Mộ liền nghĩ đến việc này. Phía sau có người bám theo, loại cảm giác này, tựa như có người luôn nhìn chằm chằm sau lưng, làm cho người ta không khỏi khó chịu.

- Ông chủ, cho phép xử lý bọn này nhé.

Ba Cách Nội Nhĩ nhe răng cười.